Thầy giáo tớ là nhà thơ đấy,hội viên hội nhà văn Thừa thiên Huế,giảng viên đại học Huế và còn là nhà báo nữa đấy.Thầy có nhiều bài báo đăng trên các báo khác nhau,nếu bạn tò mò thì cứ vào google và gõ HÀ VĂN THỊNH là biết ngay.
ví dụ:
Hà Văn Thịnh – Viết thế nào và viết cái gì đây? Posted on
April 12, 2012 Nếu không muốn dùng từ tuyệt vọng thì chắc hẳn cái từ ít đau
đớn hơn, ít “xúc phạm” các bậc dân chi phụ mẫu của nước nhà ngày nay
hơn, e là chỉ có từ chán ngán! Tại sao lại có thể dung thứ cho những
quan chức gây nên bao tội ác – không thể có từ nào thay thế được – cho
đất nước, giống nòi mà cứ tiếp tục nghênh ngang tồn tại và lộng hành
khơi khơi như ở chốn chỉ có sa mạc và cừu?
Một kẻ sai từ A tới Z trong vụ Tiên Lãng là ông chủ tịch huyện, bị
kỷ luật rồi bỗng nhiên ghế trên ngồi tót điếm đàng, “hóa thân” thành
chuyên viên Sở Nội vụ? Ai chẳng biết cái sở đó là nơi cơ cấu quan chức,
“sắp xếp, tổ chức” cán bộ? Chẳng lẽ cán bộ làm sai rồi lại được tiếp tục
đi quy hoạch, đào tạo nguồn cho các sai phạm tiếp nối hay sao?
Một người chịu trách nhiệm chính trong công trình thế kỷ có tên gọi
là Sông Đà, hàng chục năm chưa quyết toán xong, nhảy một phát thành Phó
Bí thư tỉnh ủy rồi Tổng Giám đốc tập đoàn có năng lực duy nhất là vơ
vét tài nguyên để bán, sai phạm đến 20.000 tỷ đồng lại tiếp tục, lại
bỗng dưng thành Bộ trưởng và dõng dạc tuyên bố rằng đóng càng nhiều phí
giao thông càng chứng tỏ có nhiều tinh thần yêu nước! Vậy, người dân
nghĩ và tin chắc chắn vào cái logic không thể chối cãi là càng lấy của
dân nhiều bao nhiêu thì càng yêu nước bấy nhiêu chăng?
Tại sao có thể ngang ngược đến mức bất chấp mọi điều khoản của luật
pháp, cứ thích cưỡng chế ai, phạt tiền ai là phạt? Khẩu hiệu “Sống và
làm việc theo Hiến pháp và pháp luật” bị biến thành trò hề tức tưởi của
tất thảy nỗi ê chề. Đá bóng, cấm. Tổ chức liên hoan ngày 8.3, phạt. Dân
khiếu kiện, người viết bài phê phán cái sai thì có “chế độ” chụp ảnh lưu
hồ sơ, theo dõi và chờ… xử lý! Nếu là thực sự của dân, do dân thì vì
sao hãi sợ đến mức ấy? Người dân Việt luôn sống, ứng xử trọn nghĩa, thấu
tình, có lẽ nào không biết đúng sai, có thể nào bị u mê đến mức không
phân biệt được trắng đen? Nếu đúng là như thế (như cách người cầm quyền
nghĩ), thì từ nay về sau đừng ra rả những câu chữ tự hoan ca đau óc,
nhọc lòng.
Tại sao Thủ tướng chỉ đạo đến gày 31.3 phải báo cáo rõ ràng vụ Tiên
Lãng mà quan chức Hải Phòng không chấp hành cũng chẳng hề chi? Nếu kỷ
cương, phép nước mà hành xử sự coi thường, khinh miệt như cách thói tục
làng sống chết mặc bay thì làm sao tội ác, sai phạm không ngang nhiên
bỡn cợt với cuộc đời?
Cả cái đập to đùng (730 triệu m3 hồng thủy) nứt chảy ào ào như thác
mà cứ vô sỉ, càn rỡ bóp miệng dân bằng cụm từ “chẳng hề chi”? Thử hỏi,
nhà các ông bị dột một chút thì có lo ngày lo đêm vì sợ sắt thép gỉ mục,
nổ tung thành tai họa? Nói lấy được tức là khinh dân, xúc phạm đến nhân
phẩm của 90 triệu người dân tới mức tột cùng. Từ cổ chí kim, từ đông
sang tây, có bao giờ có chuyện nói hay như trời, mà làm như cóc nhảy,
vậy không?
Tất cả những gì sai phạm (tội ác) của không ít kẻ đương chức đương
quyền tôi đã viết và góp đôi dòng phê phán lâu nay. Viết nhiều đến mức
khi đau hơn, cay đắng hơn, chẳng còn biết viết cái gì… Chẳng lẽ đến mức
ấy mà những người có trách nhiệm vẫn không thể quên việc phủi quần, chùi
ghế để tọa nhục, hành đau, coi dân như bèo bọt, nghênh ngang lộng hành,
hoan lạc và dối trá mãi sao?
Huế, 11.4.2012.Hà Văn Thịnh